Em vẫn như ngày xưa vẫn vui khi nhìn thấy anh, vẫn khóc khi nhớ về anh – bóng hình mãi mãi không thuộc về em.
Phải chăng đối với mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng về tuổi học trò, với em đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Bước chân vào cấp 3 trong bỡ ngỡ, xa lạ nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được nhịp đập của con tim mình. Lần đầu tiên nhìn thấy anh mọi thứ trong em như vỡ oà, trái tim không đúng nhịp như trước nữa.
Thế mà giờ đây sau hơn 3 năm rồi dường như cảm giác ấy vẫn còn nguyên dù cho anh không bao giờ đón nhận tình cảm của em. Dẫu biết đó chỉ là tình đơn phương nhưng thực sự em đã rất hạnh phúc. Em đã giấu kín nó trong suốt gần 3 năm vậy mà cho đến một ngày sắp chia tay nhau em lại lỡ nói ra tất cả với anh. Biết điều đó nhưng em chỉ nhận được từ anh lời cảm ơn và đồng thời là xin lỗi. Biết em khóc nhiều anh động viên, an ủi tôi điều đó khiến tôi càng đau hơn. Và rồi cuối cùng tôi làm em gái anh- một đứa em gái ngốc nghếch như anh vẫn hay gọi để cố quên anh đi.
Anh chính là nỗi nhớ tình yêu tuổi học trò của em (Ảnh minh họa)
Nhưng anh có biết không một năm trôi qua rồi, nhiều lần em đã cố quên anh nhưng không thể bởi trong em hình ảnh anh đã quá khắc sâu. Anh à em giờ đây vẫn cứ nhớ về anh, nhớ nhiều lắm, em vẫn không thể không thể xoá đi bóng hình anh được. Càng những ngày này em lại càng nhớ anh. Chính anh đã đem đến cho em nghị lực để thi đỗ đại học, thi giải tỉnh và em thành công. Em biết ơn anh nhiều lắm, có anh quan tâm em thấy cuộc sống thật ý nghĩa.
Người ta thường nói thời gian sẽ xoá nhoà tất cả và chính anh cũng nói thế mà sao em thấy khó thế anh, dường như nó là không thể. Phải làm thế nào đây khi đứa em gái này lại cứ nhớ về anh, nghĩ đến anh, muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.
Gọi anh là anh trai em đau lắm anh biết không nhưng như thế còn hơn là mày với tao như bao đứa bạn khác. Mọi người bảo em hãy quên anh, anh bảo em hãy quên anh vì anh không xứng đáng với tình cảm của em. Tại sao vậy anh? Em không hiểu vì trong mắt em anh thật hoàn hảo.
Em vẫn như ngày xưa vẫn vui khi nhìn thấy anh, vẫn khóc khi nhớ về anh – bóng hình mãi mãi không thuộc về em. Và anh chính là nỗi nhớ tuổi học trò của em. Em sẽ cố để 3 năm đại học này sẽ quên anh đi và tìm cho mình hạnh phúc mới nhưng mãi là anh trai em nhé anh- Chỉ một vì sao.