Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh
- Thật đó chứ ! Anh Đẹp Trai!Nó nhìn hắn mà mắt long lanh miệng khôq ngừng khen
- Nhanh lên!
- Ừ ừ..Xuống trước đi tôi thay quần áo
Thay xong nó xuống nhà
- Đi thôi!
Hắn không nói gì cùng nó bước luôn vào xe
♥Chap 23♥
Trên xe, có 3 con người : Nó, hắn, và bác quản gia
- Bác gì ơi!
- Dạ cô!
- Á, bác không phải khách sáo đâu, cứ gọi cháu là Huyền được rồi
- Bác tên gì ạ? Bác ở đâu? Bác bao nhiêu tuổi? Sao bác lại lái xe cho người này ?
- Tôi tên Nguyên,50 tuổi Là quản gia của cậu chủ đây!- Bác quản gia chóq mặt
- Ồ, hóa gia là vậy
Còn hắn thì đang quay cuồng
- Nói nhiều vậy?- Hắn quát
- Còn anh á, chắc anh không tiết kiệm lời nói với cả nụ cười hả?
- Hắn nhăn mặt khó hiểu
- Đây nhá, Thứ nhất : Sao anh không cười nhiều lên một chút, mà tôi chẳng thấy anh cười ý, hay răng anh bị sâu hả?-
- Hắn chẳng nói gì
- Mà với lại anh ít nói thế? Chưa nghe câu này bao giờ à \" Lời nói chẳng mất tiền mua, Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau \"
Nó nói xong thì đúng lúc đến quán ăn nên thôi nó không hỏi nữa
- Wow, sao anh đưa tôi đến quán ăn to thế này??
Hắn chẳng nói gì kéo nó vào luôn. Hắn bước vào thì cả quán ăn rời đồ ăn nhìn vào hắn
Mọi người bàn tán không ngớt
- Đúng là đôi đũa lệch
- Đã lùn lại còn xấu, sao lại có thể đi ăn với một công tử như thế kia
-...
Nó thì chẳng nói gì, chỉ ngồi ăn 1 tô phở
- Sao cô không nói gì?
- Kệ họ , Tập trung vào chuyên môn trước đã!
- À, sao anh lại về cái vùng quê này mà sống vậy, nhà anh giàu sao không lên thành phố mà ở? Tôi mà như anh thì chắc tôi rời khỏi cái vùng đất thiên cổ này từ lâu rồi [Thiên cổ : D hay">
- Ba tôi kêu tôi về đây quản lý khu vực dưới quê!
- À. Hóa ra là vậy. Thôi ăn đi!
Ăn xong, hắn chở nó về nhà
- Oaaaa, sao hôm nay anh tốt thế
Cô ở im nhà đi, tôi đi có việc
- Ừ! Anh đi vui vẻ nhé - Nó cười toe toét nhưng trong đầu thì nghĩ \"Biến luôn đi đồ lưu manh giả danh trí thức\"
- Tôi sẽ kêu người coi trừng cô, cô ra khỏi nhà mà không báo với tôi là cô biết đấy!
- Biết rồi- Đi đi!
Hắn bước vào xe, cùng 2,3 cái xe toàn người mặc bộ đồ đen đi theo@@
- Ủa, hắn đi đánh hội đồng hay sao mà dẫn lắm người thế
- Thôi, mình phải tìm cách đi chơi mới được
Rồi nó chạy luôn vào trong nhà
[Nản quá !~~">
♥Chap 24♥
Đúng lúc hắn đi là Minh Thiên đến. Vừa bước vào trong nhà thì đã thấy nó đang ngồi vắt vẻo xem tivi, Minh Thiên nghĩ \"Ủa con nhỏ này đáng lẽ bây giờ phải đi dọn dẹp chứ, sao lại để mấy người giúp việc cũ dọn dẹp cả cái biệt thự này nhỉ . Chắc thằng Nam có vấn đề rồi \".
Nó đang đơ đơ xem tivi mà không biết Thiên đứng ngoài đó bao giờ. Minh Thiên rón rén bước gần đến chỗ nó
- Hù....ù....ù- Minh Thiên động vào vai nó
- Ááá..Thằng nào động vào vai bà- Nó hét lên
- Làm gì giữ thế bà chị
Nó nhăn mặt quay ra
- Tao là bà chị mày à
- Ơ, hôm nay có xưng hô mới hả?
- Ừ. Đến đây làm gì? Nhà cậu à?
- Tôi đến tìm Nam \"nhà bà \"
- \"Nhà bà\" ư. Cậu muốn chết hả đồ biến thái- Rồi nó cứ lấy cái gối của ghế đập vào đầu Minh Thiên
- Con điên này. Thôi đi-
- Thôi thì thôi.. Làm đéo gì được nhau
- Tôi nhìn bà chị chẳng có Duyên cái gì cả!
- Kệ tôi!- Rồi Nó chạy vào trong tủ lạnh lấy lon nước ngọt rồi lại chạy ra
- Sao không hỏi ai mà tự tiện thế nàng?
- Kệ tôi! Không liên quan đến cậu! - Nó vừa uống vừa nói
- Đúng là Vô Duyên hết mức
Nói xong nó cười phá lên
- Động kinh hả bà chị?
- Động cái đầu cậu ý- Nó vẫn cười
- Sao?
- Há há.. Mấy phút trước cậu nói tôi không có Duyên đúng không?
- Tất nhiên!Biết vậy thì tốt- Minh Thiên tỏ vẻ ăn ý
- Haha ...Còn mấy giây trước cậu nói tôi Vô Duyên đúng không?
- Ừ. Sao?
- Hê hê..Vậy cậu không nên bảo tôi Vô Duyên bởi vì tôi làm gì có Duyên mà Vô?
Minh Thiên tức tột đỉnh
- Thôi, không nói chuyện với bà nữa
- Ừ mà Thi đâu?
- Lên thành phố rồi, Bà đừng hỏi nữa
- Há há.. Cuối cùng cậu cũng phải nói chuyện với tôi... mà Thi bao giờ về?
- Đang trên đường về mai đi học - [Vẫn nói được cớ đấy">
- À... Ừ.. tôi biết rồi
- À, hình ảnh 2 cô gái ở trên cái phòng khóa cửa là ai đó ?
Minh Thiên giật mình nghĩ đến lời Nam nói \" Cậu không được cho ai biết về Bảo Nhi và Đình Thi đâu đó \"
- Tôi sao biết được!- Minh Thiên ậm ừ
- Có thật không? Tại sao cậu giật mình như bị co giật thần kinh vậy?
- À, tôi về đón Thi đây- Rồi Thiên chạy thật nhanh ra xe , đi luôn
Còn nó ngồi trong có vẻ nghi ngờ
Nó chạy hồng hộc lên tầng tìm 2 tấm ảnh đó, nó lại đạp cửa như lần trước , nó vào được nhưng khi đến chỗ bàn để 2 tấm ảnh lần trước thì 2 tấm ảnh này đã không cánh mà bay, nó vò đầu \" Tại sao mình lại có cảm giác đó lần nữa nhỉ\" rồi nó trở lại xuống xem tivi
♥Chap 25♥
Ở một nơi khác
- Đi mua cho cô ta mấy chiếc váy đi- Hắn nói chuyện với chị vệ sĩ[đại loạn là thế ">
- Dạ thưa cậu chủ
Hắn dập máy luôn, quay ra chỗ người đối diện
- Nói!Ai đã cố tình đâm chiếc xe đó vào Bảo Nhi và Đình Thi?
Người kia xây xác trả lời
- Tôi không biết!Xin đừng hỏi tôi!
- Giết!
Nói xong cả bọn vệ sĩ của hắn kênh người kia ra ngoài, hắn cũng trở về nhà ngay sau đó
*Tại nhà hắn
- Thưa cô, cậu chủ nói với tôi là cô phải mặc váy
- Phải ư, từ hồi tôi lên lớp 1 nhé, tôi chưa mặc váy kể từ đó , tôi không thích mặc váy cô đi mà mặc @@
- Nhưng mà cậu chủ ..- Đem bỏ lên phòng cô ta-Hắn nói
- Nè, sao anh bắt tôi mặc váy hả?- Nó vênh mặt hỏi
Hắn chẳng nói gì bước luôn lên phòng, nó cũng lệnh kệnh theo sau
- Theo tôi làm gì?
- Tôi cứ phải đi lên tầng là đi theo anh à?
- Cô đúng là..- Một cô gái hiền lành dễ thương trong sáng - Nó chen ngang
Hắn tức giận quay xuống nhìn chằm chằm vào nó
Nó ngả người
- Làm gì mà nhìn tôi như cọp rình mồi vậy?
- Tôi cấm cô chen ngang câu nói của tôi! - Hắn quay lên bước tiếp lên phòng
Nó mất hứng đi thẳng lên phòng
Lên phòng hắn, hắn tới bàn làm việc của hắn cầm bức ảnh của Bảo Nhi và Đình Thi
- Anh xin lỗi! Anh sẽ tìm ra người giết em! Bảo Nhi Anh Nhớ Em !
- Bảo Nhi ư!Bảo Nhi là người hắn yêu! Còn cô gái kia thì sao ?- Nó ghé sát tai vào cửa hắn
Lúc đó nó định xuống dưới nhà chơi mà trên phòng nó thì chẳng có gì chơi ngoài cái máy tính khùng, mà nó chán lên len lỏi xuống nhà, đi qua phòng hắn định rủ hắn đi ra ngoài chơi, mở cửa nhẹ ra thì thấy hắn cầm 2 bức ảnh đó lên nó cố tình lé vào cửa nghe ngóng thông tin.@@ [Tò mò quá hem">
- Hóa ra là vậy !- Nó bỏ về phòng
Bên phòng nó
- Ui da.. Huyền ơi mày điên hả? Nó vò đầu
- Thôi không nghĩ nữa!Xem video người khuyết tật vậy- Rồi nó mở máy tính ra, tìm trang video người khuyết tật rồi nó xem như chưa có gì xảy ra
Xem được một lúc thì nó cảm động quá cũng khóc !.!
Hắn bước vào phòng nó, thấy nó khóc hắn hỏi
- Sao vậy?
- Không!- Nó đáp gọn lỏn
Hắn ghé sát màn hình
- Trời cô xem cái này làm gì?
- Kệ tôi!Hay mà!Xem luôn đi
Hắn bối rối, xem chung với nó
Hắn xem mà chẳng hiểu cái gì, quay ra tìm ví dụ
- Này?
- Gì? Nó quay mặt ra
- Nếu tôi là những người đó thì cô có khóc không?
Nó thôi không khóc mà thay vào đó là 1 tràng cười rất lớn, khiến hắn \" sốc toàn tập\" @@
- Vừa khóc vừa cười hở mười cái răng đó cô- Hắn nhăn mặt
- Há há!Sao anh lại có thể ví dụ như vậy chứ!Tôi nghe mà buồn nôn quá Ha ha..- Nó cười sặc sụa
- Thì sao!
- Haha.. xem anh kìa
Hắn không nói gì
- Ha..a..ha..a, Anh có 2 tay và 2 cái cẳng anh còn để người khác hầu đến nỗi gì anh là những người đó, chắc anh là những người đó thì tôi sẽ không khóc mà thay vào đó tôi sẽ cười cả ngày đấy, haha...aa..-
Hắn chẳng nói gì mặc kệ cái con người khùng điên trước mặt
- Nè, sao anh không cười?
- Có gì mà tôi phải cười
- Anh ki bo quá đấy!Chẳng bao giờ tôi thấy anh cười
- Ừ- hắn đáp lơ lốc
- Haizzz... Thôi anh về phòng đi!
- Làm gì?