![]() | ![]() ![]() |
- Ờ, tao đầu nó vốn ngu vậy đó, vấn đề gì không bây?.. – Tui dừng ghi chép, ngẩng đầu lên nhìn nó với vẻ mặt thách thức. Con bé thấy vậy cũng chỉ biết im lặng, lắc đầu ngán ngẩm. Thấy nó lấy tay sắp xếp xấp sách vở, tui tỏ vẻ mừng rỡ, khuých tay nó rồi nói:
- Ê, vậy là học xong bữa nay rồi hả mày!
- Không được, anh còn kém lắm.. mình nghỉ ngơi độ vài phút rồi em lại tiếp tục kèm anh môn Toán này.. – Con bé thở dài..
- Xí quách! Vậy mà làm tao tưởng bở.. – Tui hậm hực nói, quả thực chỉ muốn mấy cái buổi học kiểu như vầy qua nhanh cho mình còn được đi nghỉ. Nhất là với môn Toán, tui là tui rất căm thù kì thị nó!.. Bản thân tui thì luôn nghĩ: biết chút ít tính toán để sống và đối đãi với đời đủ thông minh là ngon rồi, chứ thông minh quá tính toán cũng đâu lại với đời và ông trời đâu!.. Thế nên cứ đụng tới mấy thứ số má, tính toán tè le là tui lại cảm thấy mệt mỏi..
- Anh.. -
- Cái gì nữa mày?..
- Sao anh.. nghiền Game dữ vậy?.. – Giọng nó lẽn bẽn..
- Tào lao! mày nghe ai xúi nói vậy chớ?!!..
- Dạ.. thì.. hai Bác nói..
Nói nói tới đây thì tui im, con bé hiền lành thì hiền lành thực, nhưng nó cũng ranh ma khiếp. Biết tui sợ đòn roi từ Ba và không muốn làm Má buồn nên suốt ngày nhắc tới Ba má với tui để có ý răn đe. Nhiều lần cứng cổ mà đối chấp với nó, nó toàn dọa sẽ thưa lại chuyện này với Ba mẹ tui, vậy là sau mấy lần như vậy, nó lại làm tui phát ớn vì sợ.
Sau khi đăng phần 1 của câu chuyện này và ngày hôm qua, có nhiều thím G4Y (GAY) trên diễn đàn mình pm tui, hỏi rốt cuộc thì con bé nó có quan hệ gì với gia đình tui để Ba mẹ tui đồng ý cho nó về ở cùng chung nhà vậy? Xin thưa với các thím, khi đưa về nhà, Ba tui nói nó là em họ tui, con của cô dì chú bác gì gì đó ở tận dưới quê Kiên Giang.
Nó được Ba tui đưa lên đây cho ở cùng nhà để tiện đi học trên thành phố, cũng kiêm luôn chức vụ “Đại gia sư” kèm cặp tui mấy môn học yếu kém (đặc biệt là Toán..). Cũng để thằng bất tài là tui không bị rớt trượt Đại học tới lần thứ 3 nữa! Nghe mà thật quái quỷ, có biết bao anh chàng cao to đẹp trai bên ngoài kia, Ba tui không mướn về nhà làm gia sư. Trong khi đó lại đưa con bé khó chịu này về nhà để kè kè tui..- Hai Bác.. thương anh lắm đó..
- Lạy Phật! Tao là con Ba má tao mà tao không biết sao mày?!
- Ơ.. ý của em không phải như vậy. Em tính nói rằng hai Bác rất thương là lo cho anh, anh cô gắng học, đừng mải chơi hay làm gì để hai Bác buồn nghen.. – Nó nói mà cúi đầu, nói mà giọng nghe ngèn ngẹn..
- Chuyện đó tao thấy cũng không có liên quan tới mày?!.. – Tui buông bút, hai tay chống cằm nhìn về phía đối diện nó.. (loại hình thách thức, tra tấn tinh thần đối phương bằng ánh mắt, tui học lỏm được từ mấy bộ phim F.B.I của Mỹ ấy.. héhé..)
- Em.. em.. – Con bé khẽ ngước đầu lên, bắt gặp ánh mắt “thanh niên cứng” từ tôi, lại vội cúi rạp đầu xuống thấp hơn. Nhìn mà cứ như mấy em học sinh nhí nhảnh trong phim hoạt hình Nhật ấy, ngây thơ phát khiếp…
- Cơ mà yên tâm đi, tao cũng lớn tướng rồi, cũng sẽ biết điều chỉnh bản thân để xác định tương lai, cuộc đời mình sao này.. vậy ha!.. – Sợ lời nói ban nãy của mình làm nó tủi thân, tui vội chữa lời..
- Anh làm được vậy thiệt cũng mừng.. – Nghe tui nói vậy xong, nó thở phào nhẹ nhõm, vén tóc ngẩng đầu nhìn tui..
- Thôi mày muốn dạy bảo gì tiếp thì lẹ lẹ nhanh dùm tao phát! Học cho xong đi rồi cho tao còn đi nghỉ. Ngày hôm nay quả thực mệt quá đi! – Vẻ mặt hí hửng của nó xen lẫn cái điệu cười, đột nhiên làm tui cảm thấy bối rối..
Giục nó quay trở lại học lẹ rồi mới giật mình ngỡ ra: đây là lần đầu tiên trong ròng 3 tháng qua, tui chủ động tấn tới với việc quay trở lại buổi học! Trước đó nó bảo thời gian nghỉ giải lao giữa các buổi học là học 2 tiếng nghỉ 5-10 phút, nhưng tui toàn câu giờ tới tận nửa tiếng lận.. Lạy thánh tướng Garen! chẳng lẽ tui bị nhiễm bùa lú học hành từ con nhỏ khùng này rồi sao trời!!
Cứ như vậy, hàng ngày hàng tuần các buổi học của tôi với nó cứ nối tiếp nhau. Với đa số buổi học là ban sáng, tui với nó ngồi học và ôn tập ở bàn nước ngoài nhà. Những lúc không có Ba má tui ở nhà thì không sao, chứ hôm đó Ba tui mà ở nhà thì những buổi học trở nên nặng nề khôn tả. Tui phải dè chừng từng câu nói, cử chỉ của tui với con bé Linh khùng, bởi nếu không chỉ cần hai đứa có xảy ra tranh luận hay cãi cọ nhỏ thôi là ba tui gấp luôn tờ báo đang đọc lại, độp vô đầu tui mấy phát trong khi chẳng cần biết anh đúng hay ả sai..
Riết như vậy nên thời gian mà tui chơi Liên Minh cũng vơi đi dần, mặc dù thèm lắm nhưng không dám trốn học, trốn nhà đi chơi Net nữa bởi Ba tui đã từng nói, để ổng bắt được phát nữa là coi như đời tui xong! Để ý có mấy thím ở diễn đàn mình toàn comment bình luận kiểu “Hổ dữ thì ai nỡ ăn thịt con..” chớ nói thật mấy thím đâu phải con của Ba tui đâu mà biết! Ba tui thương thì rất thương con cái, nhưng ông là võ sư nên tính cách rất hà khắc, kể cả với bản thân hay là đối với tui. Nên chuyện nếu tôi rớt tiếp Đại học vào năm tới, chả cần nói thì tui cũng biết chắc Ba tui tống cổ tui ra ngoài đường liền!!..
À mà nhắc đây mới nhớ, Ba tui hình như cũng là một nhân tham gia trên diễn đàn nhà mình thì phải mấy thím ạ! Để ý từ hôm đọc cái bài viết “Thanh niên 20 tuổi nhưng chưa mua nổi cái máy chơi Game” của nha nào viết trên G4Y thì ông già nhà tui trở nên gắt gao với mấy chuyện Game gủng, chuyện tương lai của tui tới như vậy..
- Anh.. có đau không?.. – Chắc đây là lần đầu con bé Linh trông thấy bộ dạng thảm bại của tui, sau trận đòn vắt xác từ Ba tui. Con bé không dám lại gần, chỉ biết đứng cách tui một khoảng rồi cất tiếng hỏi..
- Đau cái đầu mày á! Mày thử đem cây roi Ba tao vừa quất tao khi nãy, giờ để tao quất mày mươi phát xem có đau không?!!.. Con nhỏ khùng!!.. – Trong cơn quằn quại thể xác sau trận đòn roi, nghe tiếng nó hỏi chỉ làm tui sôi gan sôi ruột thêm..
- Ui da!!… – Tui cố rướn người lên để tạo cái nhìn hình viên đạn về phía nó, cơ mà sao.. ui da!!
- Anh.. anh có sao không?.. Chết rồi!, hay tại ban nãy Bác lỡ tay đánh anh nặng quá?!.. – Nhận thấy điệu bộ của tui có vẻ bất ổn, nó hoảng hốt lăng xăng chạy tới..
- Lỡ.. cái đầu mày! Ba tao là võ sư trong trường Quân sự, người học võ bản năng đã được rèn luyện mấy chục năm thì làm gì có chuyện “lỡ tay” với ai.. Ổng trị vậy mà muốn tao chết hay tàn phế thì nãy giờ tao không còn hơi để mà.. mà.. Ui da!!.. – Khổ cho một thằng con trai là tui với cái sở đoản chém gió, chết tới mông rồi mà vẫn cố tỏ ra hiểu biết với người khác. Mà ở đây lại là một con bé ngốc hơn cả.. cô Ngốc trong phim Chiếc Điện Thoại Thần Kỳ!
Mà công nhận nhỏ này nó dai lì khiếp, dù nó vốn dĩ biết rõ rằng tui không ưa nó ngay từ cái lúc nó vừa bước chân về nhà mình. Cơ mà với hơn 3 tháng qua, mặc kệ những lời lẽ miệt thị hay thậm chí xúc phạm của tui dành cho, con bé vẫn cô gắng bên cạnh, kèm cặp tui học hành các bộ môn theo lời Ba má tui căn dặn.
Ghét thì ghét nó thực, nhưng không thể phủ nhận rằng trong thời gian hơn 3 tháng qua, nó cũng góp phần giúp sức học của tui được cải thiện lên khá nhiều. Đôi khi thấy hiền lành quá (chẳng biết phải nó giả nai hay không nữa?..) trêu mắng nó quá trớn cũng thấy tội tội cho nó. Dù gì thì nó cũng là em gái họ của mình, từ dưới quê lên thành phố học một mình, xa gia đình, đành phải nương thân vào nhà một người họ hàng không quen thân lắm.
Nói thực nếu giờ cho tui là nó, bảo đá tui ra xã hội để sống tự lập thì còn lâu tui mới chịu được. Mấy thím G4Y trên diễn đàn đừng đọc tới đây rồi vội phán, gạch đá là thể loại như tui giống mấy đứa lớn đầu ưa ăn bám gia đình nhá! Thực sự chỉ là tui chưa có đủ sự vững tin, cũng như sẵn sàng cho cái bước tiến lớn này thôi..