![]() | ![]() ![]() |
Tui nghĩ sẽ có một ngày tui đủ sẵn sàng để làm được điều đó, nhưng cho dù sớm nhất thì vẫn không phải là ngày hôm nay hay ngày mai kia. Nói đi nói lại, nhất quyết tui cũng không để người ta nghĩ về một thằng thanh niên gần 20 tuổi đầu là tui, lại đi thua kém một con bé ngốc đâu!!
À, kể luôn không thêm tí nữa lại lan man rồi quên mất.. Chắc nhiều thím đang suy nghĩ tui hôm nay bữa nay bị Ba cho ăn tẩn vì cái vụ gì có đúng không? Chuyện cũng chẳng có gì nghiêm trọng ngoại trừ việc đây là trận đòn oan đầu tiên tui lãnh trọn trong đời bởi Ba tui. Hồi sáng bỏ 3 tiếng đồng hộ để qua nhà sách tìm mấy tài liệu cần thiết, mua về để học. Như bình thường thì sẽ có con nhỏ Linh ngốc đi cùng để “kèm”, phòng trừ tui bỏ sách chạy ra.. tiệm Nét. (Trên dọc dường từ nhà tui đi ra hiệu sách, thì cũng phải có tới chục tiệm Nét là ít..).
Nhưng như mấy thím theo dõi topic của tui cũng biết, từ dạo đó tới giờ quả thực tui đã học được cách kiềm chế cơn “thèm Game” nhiều lắm rồi. Hôm nay tính đi ra tiệm sách cùng con bé Linh, nhưng khi về chở nó qua chợ, nó bảo thả nó ở đó để nó mua đồ ăn cho nhà buổi chiều luôn. Tí nữa nó có thể tự về được (nhà tui cách cái chợ gần vãi cả thiên địa mấy thím ơi!..).
Vậy là sinh ra cái hậu quả của việc về nhà trước, mà không có cô nàng “Đại gia sư” đi kèm. Ba tui nghĩ tui lừa lọc hay bỏ rơi nhỏ Linh ở đâu đó, cắt đuôi nó để lấy thời gian đi “chơi mấy thứ linh tinh” (Ba tui hay dùng từ này để ám chỉ về Game). Kết cục là một trận đòn ập xuống tới bến, dưới kình lực từ mỗi phát “Nhất Roi Chỉ” của Ba tui – bậc đại võ sư. Tui có van có nài giải thích thế nào cũng ông cũng không chịu “khoan”..
Vậy là cứ thế giãy dụa chịu đòn, lăn trườn khắp nhà cho tới khi con bé Linh đáng ghét nó chịu vác cái thần về. Vừa về tới cửa nhà đã thấy tui nằm lê bò càng, ba tui thì phì phò vứt cây roi, ngồi thở dốc lấy sức. Con bé kêu trời rồi hốt hoảng buông vội túi đồ ăn và chạy tới nâng tui dạy, miệng lắp bắp hỏi Ba tui rằng có chuyện gì.. Hừ, còn có chuyện gì ở đây nữa.. tại mày hết cả đó! đồ con bé đáng ghét!!..
Chuyện như vậy thì đã đủ gây phần uất ức, nhưng khi thấy nó chỉ nhỏ nhẹ vài câu giải thích với Ba tui là Ba tui bỗng chợt nguôi ngoai.. tui bỗng dưng cảm thấy.. tủi thân lắm mấy thím ạ!!.. Thế quái nào mà giờ Ba tui lại tin tưởng và nghe lời một đứa con gái là người ngoài còn hơn là tin tưởng và lắng nghe con trai mình nữa?!.. Chẳng lẽ bấy lâu nay đứa con trai của ông sống quá tệ, tới nỗi niềm tin của ông dành cho nó còn thua xa một người ngoài tới như vậy hay sao?!!..
Anh.. em xin lỗi!.. cho em xin lỗi.. nha!.. – Giọng nó líu ríu, tay lăm lăm cuộn khăn giấy, chực lau những vệt máu rỉ dần ra từ vết thương cánh tay tui. Cũng phải thôi, trong lúc chịu trận tui chỉ biết giơ hay tay ra trước mặt để đỡ đòn. Nghĩ có bị đau tay hay tàn phế thật chắc cũng chẳng làm sao.. Nhưng lỡ ông già điên tiết tặng cho vài quyền vào giữa mặt, tan tành cái vẻ đẹp trai thì đời này hết đường đi cua gái quá! T_T..
Xin lỗi?!.. xin lỗi cái đầu mày!!.. Biến!! cuốn xéo luôn khỏi nhà tao! càng nhanh càng tốt cho tao nhờ!!.. À, quên.. giờ mày trong nhà tao được ông bà già coi trọng hơn cả thằng con trai dứt ruột đẻ ra này rồi! Giờ mày có quyền có thế, mày lớn hơn tao! tao trong nhà này đâu còn cái gì là tiếng nói của một thành viên trong gia đình nữa! Tao giờ trong mắt ông bà già là đồ phế vật rồi! Tao không đuổi được mày! Được! vậy thì tao đi!! tao đi!!..
- Tui thét lên mà giọng dường như lạc hẳn sang một bên bởi tiếng nấc, tiếng khóc nghẹn dồn ứ tới tận trong cổ họng. Nói thiệt, sau trận đòi roi vô tội vạ khiến cái thân tàn tạ của tui thập tử nhất sinh ấy. Những ý nghĩ tiêu cực của tui hướng về con bé lại trỗi dậy với mức độ ác liệt hơn.. Trong giây phút bốc đồng, tui tự mìnhcắn răng, nén đau mà gượng dậy lao chạy ra khỏi nhà. Nhưng.. cũng chính vào giây phút bốc đồng đó, có một cảm giác như điện xẹt chạy dài từ lòng bàn tay tui tới các khớp vai, ảnh hưởng cả tới hai cặp giò khiến tui như khựng lại..
- Anh..- Mày.. làm cái móa gì thế?! buông ra!.. – Tui lừ mắt quay lại, nhưng rồi cũng chính đôi mắt tui phải lảng sang một hướng khác để không đụng phải cái ánh mắt đỏ hoe từ phía nó. Ngó xuống phía dưới thì thấy tay con-em-họ đang nắm siết chặt lấy bàn tay mình. Tự dưng lại thấy có cảm giác.. thốn thốn. Móa! Từ bé tới giờ tay ngoài việc dùng để Fap với làm vài việc khác ra, thì đâu đã được đứa con gái nào nắm tay dữ dội như vậy đâu trời!! Con bé khùng ơi là con bé khùng! Mày vừa phá giới đối với cái bàn tay của tao rồi! mày có biết không hả?!!..
- Anh Tuấn! Đừng có vội nghĩ quẩn mà!.. anh tính đi đâu?!.. – Con bé vẫn nắm chặt tay của tui, tiếng nó nức nở..lần này thì là nó khóc thật!..
Thế quái nào, nhịp tim lúc bấy giờ trong tui cứ như đập loạn xì ngậu. Chưa hết bàng hoàng vì cái siết tay từ một đứa con gái thì lại gặp cái sự bối rối trước nước mắt ngắn dài của nó. Và giờ thì cái câu nói duy nhất, Tuấn tui có thể nghĩ được chỉ là:
- Con ranh con! mày có buông tay tao ra không?! – Tui giận dữ thét lên
- Không! anh Tuấn, em giải thích cho Bác về sự hiểu lầm vừa rồi mà anh!.. – Còn nó thì vẫn lỳ lợm giở giọng sướt mướt van nài với tui..
*Bốp!!*
- Á!..
Trong phút nóng giận, những lời lẽ khích động của tôi biến thành hành động thật. Tôi đã hất vùng ra khỏi bàn tay con bé ngốc, tác động của cú hất khá lớn nên bản thân mềm yếu của nó đã bị ngã ngửa ra phía sau. Đầu con bé đập phải cái tay vịn ghế nơi Ba tui vẫn thường ngồi đọc báo, và tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng nó kêu la và nó lập tức lăn ra bất tỉnh nhân sự..
- Êy! êy!.. đồ con nhỏ khùng! sao vậy mày?!
-…
- Này!!.. Con nhỏ khùng!… dạy tao biểu nghe cái coi!!
-…
- Linh!!..
-…
Lấy tay đỡ lấy khoảng đầu của nó, tôi chợt thấy.. tay mình có cảm giác ướt…
Run run đôi bàn tay đưa ra trước mặt để tận mắt nhìn thấy, thì chao ôi…
Máu… là máu.. của con bé Linh..
- Thôi bỏ móa tui rồi, mày vừa gây ra họa rồi Tuấn ơi! – Cảm giác sững sờ xen lẫn luôn nỗi lo sợ, tui thầm nhủ..
Sau khi nhận thức được tầm nguy hiểm của sự việc, tôi liền lập tức la thất thanh, gọi Ba má tui đánh xe đưa con bé Linh vào viện để cấp cứu.. Mọi việc tiếp đến diễn ra quá nhanh, tui lúc này chẳng khác gì một pho tượng đất, ngồi thừ ra từ lúc mọi người trong nhà cuống quít tìm cách sơ cứu cho con bé, rồi tới lúc xe cứu thương tới.
Ngồi phía sau giường cùng với nó, thấy vẻ mặt thất thần của Ba má tui với con bé mà tui cảm thấy hối hận đang trào dâng lên trong lòng mình. Linh ơi là Linh, con bé ngốc ơi là ngốc.. tao không biết mày là ai nhưng mày có thể giúp tao.. tỉnh dậy lần này thôi.. lần này thôi có được không?…
Tới bệnh viện, người ta ngay lập tức đưa ngay con bé vào khoa cấp cứu để cầm máu cho nó, rồi kiểm tra xem vết thương va đập phần sau đầu có gây nguy hiểm cho tính mạng của nó hay không.. Má tui khi trông thấy máu thì mặt bà đã tái nhợt, rồi lúc nhìn thấy nó mê man bất tỉnh, bà càng khóc lóc dữ dội hơn. Ba tui khi này vẫn giữ được cái bình tĩnh, còn có thể quát tháo được Má tui để bà nín thing. Nhưng tui biết trong lòng ông thực sự vẫn rất lo lắng cho con bé, và cái thằng lo lắng hơn cả lại chính là thằng tui đây!..
Tui trước chỉ bất bất động giờ lại trở lên linh động hơn bao giờ hết, chầu chực tới hơn 2 tiếng trước cửa phòng khoa cấp cứu. Liệng qua liệng lại nhiều tới nỗi Ba tui ngồi trước mặt, dù trong lòng đang rối lắm vẫn phải buông lời troll một câu: