HDK (Admin) [ Off] 19.05.2024 / |
Tối đó lại là một tối em trằn trọc cả đêm để suy nghĩ, tìm hiểu nguyên nhân tại sao nó lại xem thường mình như vậy. Thật sự thời điểm đó em cũng thấy mình không xứng với nó, nó thì xinh xắn học giỏi dân thành phố. Em dân quê lên tỉnh, học thì dốt nhà lại nghèo chỉ được cái ưu điểm là xấu trai, nhưng mà cũng có lần nó nói với em là không quan tâm tới vấn đề đó, tốt gỗ hơn tốt nước son gì gì đó, rất là văn vẻ, cho nên nguyên nhân có thể là do tính cách, nhân phẩm của em. Mà cũng không đúng, em tự thấy mình là người đàn ông khá mẫu mực: Không hút thuốc, cờ bạc, rượu chè (có thì uống, không có thì mua thôi chứ không nghiện ngập gì). Túm lại là tối đó em dằn vặt bản thân mình quá nên bất ngờ ăn hết 3 tô cơm rồi ngủ lúc nào không hay. Kết thúc 1 ngày u ám.
Buồn quá nên tâm sự chuyện này với con bạn thân, nó khuyên không nên vội vã, vồ vập mà em nó chảnh, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ, củ từ sẽ bở, giẻ rách cũng có cái giá của nó. Nghe bạn, thế là án binh bất động chờ thời cơ.
Một tuần sau đó trôi qua, tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng trở lại. Tối đấy vừa đi chơi về gần 12pm, lên facebook lượn lờ thì thấy em nó ghi stt "Thèm một cái bánh kem bự thiệt bự ". Nói các bác nghe, em có cái tính tưng tửng bốc đồng từ bé. Đọc xong cái stt, chả kịp tắt lap em phi xuống nhà đi mua bánh ngay. Lượn hết các tiệm bánh quen đều đã đóng cửa, thế là phải mò lên tận Quận 1 mua của 1 tiệm bánh Pháp, cái bánh bằng bàn tay mà hơn 300k
Kế hoạch của em là sẽ treo cái bánh trước nhà (kiểu như thềm nhà có hoa, anh để lại đêm qua) rồi nhắn tin cho nó ra lấy, em ấy lấy bánh, mắt long lanh nhìn xung quanh tìm mình, miệng chúm chím vui mừng khi mở hộp bánh. Khi đó mình sẽ đứng xa xa sau gốc cây cười mãn nguyện kiểu như các anh hùng đẹp trai trong phim, lạnh lùng bước đi, phía sau là một tòa nhà vừa phát nổ, anh ấy còn không thèm quay đầu lại xem có chuyện gì...Ôi lãng mạn quá, ngầu quá...
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, em vừa bước vào đến gần nhà nó thì con Bông nhà nó sủa, bầy *** hàng xóm sủa theo râm ran như ve vào hè. Một con *** to khủng khiếp nhà ai chạy ra, xông vào cắn quần em, bốn năm con nữa chạy ra như ong vỡ tổ, chúng quây em lại như người ta làm lễ đâm trâu. Một mình em không thể chống lại bầy *** hung hãn, em hét toáng lên trong đêm tối '"Ai cứu tôi vớiiiiiiiii''." Nhưng không kịp rồi... Một lúc sau em tơi bời như bị xe rác cán qua, thui thủi bước đi như kẻ mất hồn, chiếc bánh đã bị lũ *** khốn nạn chia nhau liếm hết...
Thật ra sự việc kinh hoàng đẫm máu giữa người và *** ở trên hoàn toàn chưa xảy ra các bác ạ, chỉ là do em tưởng tượng khi ngồi ăn bún đầu ngõ nhà nó thôi, tại vì em nghe nó kể xóm nó nhiều *** lắm (hề hề may quá các bác nhể)
Cũng sợ thật nhưng mà chần chừ mãi em cũng đánh liều gởi xe ở quán bún rồi đi bộ vào nhà nó.
Đường vào nhà nó trời tối đen như mực, các bóng đèn đường đã bị lũ tiết kiệm điện tắt hết, gió lạnh rít qua kẽ tay, thứ ánh sáng mập mờ duy nhất có được hình như tỏa ra từ làn da của Edward (Chết, em bị nhầm sang Chạng Vạng ).
Sau một hồi rón rén như các tù nhân nữ ăn trộm dưa chuột, em cũng treo được cái bánh kem trước nhà nó. Con bông ngu ngốc bị nhốt sau nhà nên hoàn toàn không biết gì. Em nhắn tin cho nó rồi hớn hở ra về, quên xừ mất cái vụ anh hùng núp gốc cây gì gì đó phía trên...
Sáng hôm sau em nhận được tin nhắn: "Ấm áp quá H à " (chứ không phải là no lòi, ngon vãi chưởng như mọi lần)... Lần đầu tiên nó nhắn cho em một cái tin kiểu như vậy. Hạnh phúc tràn trề, trái tim em rộn ràng nhảy múa, cả ngày hôm đấy em phởn quá, tung tăng ca hát véo von như chú chim non trong phòng. Em nhìn con *** Bun trìu mến, gọi nó lại,xoa đầu nó và nói "Ấm áp quá Bun à". Con Bun mừng rỡ đuôi xoắn tít, mắt rạng ngời...
Người và *** hôm đấy đều rất vui, chuyện tình yêu của bọn em đã bắt đầu chớm nở...
Nói chung là các bác nghe em kể thấy vui vậy thôi, thật ra chuyện của em với bé này hầu hết là chuyện buồn, lâm ly bi đát.
Ban đầu chỉ là chuyện thằng cùi bắp cua gái tiểu thư như kiểu cái phim gì của Việt Nam ấy (hình như là phim Để Mai Tắm thì phải, em chả nhớ rõ). Sau một thời gian quen nhau khá dài thì nó biến thành một thiên tình sử ngàn năm có một, một câu chuyện tình đáng lý phải được viết bằng máu và kể bằng nước mắt...
Thôi không gió bão nữa, quay trở lại vấn đề cơ bắp ta cuồn cuộn.
Sáng hôm sau nó chở con Bông qua nhà em, có con em họ nó đi theo. Bé này cao khoảng m7, dáng chuẩn, nó đang học đại học, làm thêm PG. Nói chung mọi thứ đều Ok, mỗi tội da em ý hơi đen một tý, nhìn không giống da người...châu Á, ngăm ngăm rất lạ (em đoán có lẽ cô nàng là kết quả của mối tình oan nghiệt giữa lão Bao Công và nàng Bạch Tuyết). Tính tình bé này khá là hợp với em, nó nói giọng địa phương khá nặng nên ban đầu nghe em chả hiểu gì mấy, sau này thân rồi thì... cũng chả hiểu gì mấy, thế cho nên cứ câu nào nghe không hiểu thì em lại gật gù vuốt râu ra vẻ tâm đắc. Nhiều lúc hai đứa nói chuyện xong chả đứa nào hiểu ý đứa nào nhưng cả hai đều có vẻ đắc ý, thật đúng là trời sinh một đôi, gian phu dâm phụ.
Chính vì hợp tính con bé em quá, nên nhiều lúc buồn phiền vì bị con chị đối xử tệ bạc, em tính chuyển hướng sang cô em quách cho xong, thôi thì không có *** bắt mèo ăn ...ứt, không có giấy thì chùi tạm vào tường, vào cột. Nhưng mà bất ngờ liếc lên phần 2 thì thấy đã lỡ nói là lần này yêu thật lòng, nên làm thế có vẻ hơi mâu thuẫn, người đọc lại nhìn vào đấy mà xoắn, cho rằng mình bịa chuyện. Thế cho nên e đành tùy tiện cho qua, không bàn tiếp về con bé này nữa, tránh tình trạng tự dẵm tụt váy mình.
Nãy giờ em lan man về con bé em họ, quên kể cái mục đích nó qua nhà em, lại còn mang theo con Bông. Cơ sự là vì nó muốn gởi con Bông ở nhà em để nó đi Đà Lạt ăn đám cưới bà cô. Vòng vo một lúc thì em cũng biết là nó đi với thằng T trời đánh hôm nọ. Người em tự nhiên mềm hẳn, mặt ''ngắn'' như cái bơm, nhưng rút cuộc cũng miễn cưỡng đồng ý, cười như mếu tiễn nó lên đường. Thật sự là em cũng không muốn nó thấy sự thất vọng của em đâu, vì lúc đó 2 đứa chưa là gì, mà cũng tại em giấu cảm xúc hơi kém, kiểu như chú *** chơi bài cào tố, bài đẹp thì vẫy đuôi rối rít, bài xấu thì tiu nghỉu, thế cho nên lần nào cũng bị phát giác, chả làm ăn được gì. Nó thấy bộ mặt em thế nên cũng có phần hơi ngại, hứa sẽ mua quà rồi vác ...ú... lượn nhanh.
Tối đấy nằm tưởng tượng tụi nó chở nhau lên Đà Lạt, nó ngồi sau ôm thằng T, rồi tụi nó thuê hotel ở, 2 đứa hì hục cả đêm, thở hồng hộc, cười hi hí... Nói chung là càng tưởng tượng càng ghen ***g ghen lộn, tức khí vô cùng...
Sau một thời gian dài lầm lũi chịu đựng. Có vẻ như nó thấy em cù lần dễ thương nên cũng có chút thiện cảm, bắt đầu thân với em hơn, qua chơi thường xuyên hơn, ăn uống no say rồi về. Mỗi ngày nó qua chơi là một ngày hành phúc đối với em, mặc dù tốn kém vãi. Nhưng mỗi lần đề cập đến chuyện ''yêu nhau mẹ nó đi em''thì nó lại lắc đầu ngoay ngoảy, chả hiểu là tại làm sao. Tính em thì vốn tự cao, người ta khen thì nhận: "Hề hề, chú cứ nói quá", chê thì nhếch mép nghĩ bụng: "mắt *** nhìn người thấp, anh không chấp". Nói chung là chính vì vậy, nên cái sự trêu chọc của bạn bè vì mãi không cưa được em nó mà khiến cho em chả còn tâm trí gì học hành cả, ngày đêm chỉ cắm đầu vào nuôi nấng chăm sóc em ấy như nuôi con lô, mãi mà chả trúng.
Mấy tháng trời học thì không đi, thi thì vẫn có mặt nhưng phần lớn là vừa đọc đề xong liền ngửa mặt lên trời cười lớn như các bậc hảo hán thời xưa, rồi ưỡn ngực nộp bài ra về, oai phong lẫm liệt (lúc đấy em thấ